Lâu rồi không đi em út ở các cs lớn nhỏ bởi một phần mình "sinh trong gia giáo" và cực kỳ nghiêm túc chấp hành "thuần phong mỹ tục nước nhà". Những điều đó không quan trọng nhưng những câu chuyện không đầu không cuối trong chốn thiên thai vẫn đủ làm đau đầu các nhà kinh tế học, nhà văn cũng như nhà thơ quốc tế. Những em út mình biết đa phần đều có ươc mơ giản đơn "Sau này có vốn em đi học nghề, em thích Nail lắm, làm tóc cũng được...". Có em quay sang hỏi "Anh đang làm công việc gì, có vợ chưa.?" Chắc mấy em đều biết mình ăn chay nên không nói dóc với xã hội nên toàn hỏi câu dễ thôi. Cũng có em hỏi không biết giờ buôn bán gì, với cái màu tối u ám của kinh tế hiện nay + săn thêm cái code vào Mát xa gặp em đã là hạnh phúc những chuyện khác chỉ nghĩ cho mình biết não vẫn còn suy tư thôi em ơi.
.
Lâu tui không đi Bình Dương, nay lên Mỹ Phước - Tân Vạn nhìn chán gì đâu. 2 bên cafe ôm cũng ít nữa, toàn Vá xe với Vá vỏ, lâu lâu chiều tối nó còn đốt cái vỏ xe sau nhà khói đen đen cả 1 vùng, tính tấp xe vô nói chuyện phải quấy mà sợ tụi nó đập nên đi luôn, tổ cha mấy thằng đốt vỏ xe.
.
Còn mấy chú yêu bộ môn này có câu chuyện gì thú vị cùng các bé không, kể ra nghe thử. Biết đâu sau này có tuổi mình viết hồi ký bán, tiền không chứ chẳng chơi.
.
Lâu tui không đi Bình Dương, nay lên Mỹ Phước - Tân Vạn nhìn chán gì đâu. 2 bên cafe ôm cũng ít nữa, toàn Vá xe với Vá vỏ, lâu lâu chiều tối nó còn đốt cái vỏ xe sau nhà khói đen đen cả 1 vùng, tính tấp xe vô nói chuyện phải quấy mà sợ tụi nó đập nên đi luôn, tổ cha mấy thằng đốt vỏ xe.
.
Còn mấy chú yêu bộ môn này có câu chuyện gì thú vị cùng các bé không, kể ra nghe thử. Biết đâu sau này có tuổi mình viết hồi ký bán, tiền không chứ chẳng chơi.