"Cuộc đời nên làm người khách qua đường, tất cả đều là tùy duyên..." Dòng trạng thái em đăng vào cuối năm 2022. Lúc này có lẽ em đã rời xa chốn Sài Gòn hoa lệ này. Chúc em có một chuyến du lịch thật vui vẻ.
Tôi gặp em vào một ngày lạnh giá cận kề noel. Vốn dĩ gặp em chỉ là ngẫu nhiên, nhưng có lẽ cũng là định mệnh. Em có đôi mắt buồn, mỗi lần bắt gặp ánh mắt ấy tôi như bị cuốn sâu vào nỗi buồn vô tận vậy. Những lần gặp nhau, tôi và em trò chuyện như hai người tri kỷ, nói về những chủ đề linh tinh trong cuộc sống, về bản thân, trao cho nhau lời khuyên và cả những nụ hôn nồng cháy. Em chăm sóc tôi tận tình như người yêu, làm cho tôi lún sâu vào bể ái tình không thoát ra nổi. Có những lúc tôi và em nằm cạnh nhau không nói gì, chỉ để cảm nhận nhau từng hơi thở và nhịp đập trái tim. Có lẽ tôi ngu ngốc, nhưng đâu đó tôi vẫn cảm nhận được trong em có một chút tình cảm dành cho tôi, nhưng nó không đủ lớn. Và bước ra khỏi cánh cửa ấy, tôi và em chỉ như hai người bạn vừa quen biết, hoặc là hai người lạ.
Cuối năm, tôi thấy em đăng những tấm hình du lịch, có lẽ em đang rất vui. Trong thâm tâm tôi luôn mong muốn được gặp được em lần nữa, nhưng không phải là cái cách mà lần đầu chúng ta gặp nhau. Đối với em có lẽ tôi chỉ là một người khách qua đường bình thường, thoáng qua rồi biến mất khỏi cuộc đời. Nhưng với tôi em là người khách qua đường đặc biệt, thoáng qua rồi in dấu suốt cuộc đời. Tâm trí tôi lúc đấy vẫn còn tràn ngập hình bóng em, cứ lâu lâu lại kiểm tra điện thoại xem em có cập nhật gì mới, muốn biết em đang làm gì.
Bỗng thấy tên em đã đổi thành "Tìm chốn yên bình". Tôi chợt trầm ngâm vài phút rồi hy vọng em sẽ tìm được nơi yên bình cho mình. Còn tôi, những lời khuyên của em tôi vẫn nhớ và tôi sẽ cố gắng thực hiện. Tôi biết em tin vào nhân quả, tôi sẽ gieo xuống một hạt giống, hy vọng một ngày nào đó thành quả sẽ giúp tôi gặp được em. Cũng không mong cầu gì nhiều, chỉ mong lúc đó tôi có thể mỉm cười nói với em "Những đều em nói, tôi đã làm được."
Chúng ta chỉ là những vị khách qua đường mà thôi, có duyên gặp lại. Nhớ em.
Tôi gặp em vào một ngày lạnh giá cận kề noel. Vốn dĩ gặp em chỉ là ngẫu nhiên, nhưng có lẽ cũng là định mệnh. Em có đôi mắt buồn, mỗi lần bắt gặp ánh mắt ấy tôi như bị cuốn sâu vào nỗi buồn vô tận vậy. Những lần gặp nhau, tôi và em trò chuyện như hai người tri kỷ, nói về những chủ đề linh tinh trong cuộc sống, về bản thân, trao cho nhau lời khuyên và cả những nụ hôn nồng cháy. Em chăm sóc tôi tận tình như người yêu, làm cho tôi lún sâu vào bể ái tình không thoát ra nổi. Có những lúc tôi và em nằm cạnh nhau không nói gì, chỉ để cảm nhận nhau từng hơi thở và nhịp đập trái tim. Có lẽ tôi ngu ngốc, nhưng đâu đó tôi vẫn cảm nhận được trong em có một chút tình cảm dành cho tôi, nhưng nó không đủ lớn. Và bước ra khỏi cánh cửa ấy, tôi và em chỉ như hai người bạn vừa quen biết, hoặc là hai người lạ.
Cuối năm, tôi thấy em đăng những tấm hình du lịch, có lẽ em đang rất vui. Trong thâm tâm tôi luôn mong muốn được gặp được em lần nữa, nhưng không phải là cái cách mà lần đầu chúng ta gặp nhau. Đối với em có lẽ tôi chỉ là một người khách qua đường bình thường, thoáng qua rồi biến mất khỏi cuộc đời. Nhưng với tôi em là người khách qua đường đặc biệt, thoáng qua rồi in dấu suốt cuộc đời. Tâm trí tôi lúc đấy vẫn còn tràn ngập hình bóng em, cứ lâu lâu lại kiểm tra điện thoại xem em có cập nhật gì mới, muốn biết em đang làm gì.
Bỗng thấy tên em đã đổi thành "Tìm chốn yên bình". Tôi chợt trầm ngâm vài phút rồi hy vọng em sẽ tìm được nơi yên bình cho mình. Còn tôi, những lời khuyên của em tôi vẫn nhớ và tôi sẽ cố gắng thực hiện. Tôi biết em tin vào nhân quả, tôi sẽ gieo xuống một hạt giống, hy vọng một ngày nào đó thành quả sẽ giúp tôi gặp được em. Cũng không mong cầu gì nhiều, chỉ mong lúc đó tôi có thể mỉm cười nói với em "Những đều em nói, tôi đã làm được."
Chúng ta chỉ là những vị khách qua đường mà thôi, có duyên gặp lại. Nhớ em.